HỒI ỨC MỘT CHUYẾN ĐI by Đỗ thị Vân Hán

HỒI ỨC MỘT CHUYẾN ĐI

Đã lâu rồi, có lẽ cũng đã gần mười năm tôi chưa cầm đến cây bút để viết hồi ký giống như tôi vẫn thường làm ngày xưa vào thưở tôi còn đi học và khi tôi đang làm công tác thiện nguyện ở Việt Nam.

Hôm nay tôi thấy mình cần phải viết, viết để nói lên những cảm nhận của mình sau chuyến hành hương đầy kỷ niệm vừa qua với thầy Thích Thánh Trí và đạo tràng của Tu Viện Bồ Đề.

Đây là chuyến đi lễ Phật đầu tiên của tôi từ khi tôi rời xa Việt Nam mười năm về trước nên tôi rất háo hức và phấn khởi. Cùng đi với tôi là năm anh chị em cùng một gia đình. Chúng tôi đã phải vất vả xoay sở xin nghỉ làm và thu xếp việc nhà để có thể đi cùng nhau chuyến đi ấy. Tôi chắc rằng rất nhiều anh chị cô bác cũng giống như chúng tôi, mỗi người đều phải thu xếp công việc để có thể tham dự chuyến đi này.

Chuyến đi khởi hành từ Tu viện Bồ Đề lúc khoảng gần 6 giờ 15 sáng. Khi xe đến, mọi người lũ lượt lên xe. Chị em chúng tôi chưa hề có dịp quen biết và trò chuyện cùng ai, chúng tôi chỉ nhận ra được thầy và chị Bích Thủy,( vì chị hay lên biểu diễn văn nghệ cho chùa vào các dịp lễ tết.). Chúng tôi trao nhau những ánh mắt lạ lẫm va ngại ngùng bước đầu, nhưng rồi tôi tự nhủ rằng chúng tôi đã ngồi chung một xe với mọi người, và tất cả thành viên đều là đệ tử của Thầy, vậy tất cả đều có tâm thiện, đều có tâm Phật ở trong trái tim của họ. Nghĩ như vậy, Tôi thấy trái tim mình như cởi mở và hòa nhịp cùng tập thể Các em trẻ that năng động. Tôi thấy cô bé xinh xắn Nguyệt Duyên ngồi ở ghế sau của tôi và các em trai khác như Lee, Như Hiếu, Thọ Quang Lực… luôn chạy đôn chạy đáo để lo cho mọi người. Các em phân phát nước, thức ăn , bánh kẹo cho chúng tôi với nụ cười thân thiện luôn nở sẵn trên môi. Trước đó các thanh niên của đoàn cũng lo khuân vác gạo nếp, dầu ăn và sắp xếp mọi thứ sẵn sàng cho chuyến đi. Nhìn mọi người mau mắn làm việc, tôi thầm cảm phục tinh thần phục vụ của họ và sự chu đáo chuẩn bị cho chuyến đi của thầy Thích Thánh Trí.

Sự cố bắt đầu xảy ra khi cửa xe không mở được, rồi ngăn để hành lý ở trên đầu không đóng được, rồi hai hàng ghế ở phía tôi ngồi bị dính chặt, không thể nào di dời . Có bác phải nhường chỗ không đi nữa, có bạn xung phong đi xe riêng để nhường chỗ cho mọi người… Tôi chợt nhớ đến đoàn từ thiện Linh Quang của tôi ngày xưa. Chúng tôi cũng có những thành viên tuyệt vời như vậy, những người luôn biết hy sinh cho người khác một cách nhẹ nhàng và không toan tính.

Xe lăn bánh, mọi người bắt đầu tập trung . Chúng tôi có dịp được đọc kinh cầu nguyện. Thành thật mà nói, tôi ít có dịp tham gia việc kinh kệ, vì bận rộn cũng có, vì chưa có duyên cũng có. Cá sốc về việc xả súng o Texas mấy ngày qua còn đọng lại niềm thương cảm trong tôi, nên khi có dịp hồi hướng đến sự kiện này, tôi thấy như đó là một sự may mắn của mình được có dịp góp phần nhỏ bé cầu nguyện cho mọi người và cho chuyến đi .

Sau phần cầu nguyện ý nghĩa đó, chúng tôi được nghe thầy giới thiệu chương trình hành hương với những sự chuẩn bị thật chu đáo và chất lượng. Tôi hiểu để chuẩn bị được như vậy thật không dễ dàng một chút nào. Không những Thầy có tài về lãnh đạo tổ chức, mà lại rất sâu sắc và tế nhị. Thầy quan tâm đến mọi người và luôn trân trọng nghĩa lễ đúng mực.

Chúng tôi được Thầy dẫn đến các nơi nghiêm tự để lễ Phật. Những ngôi chùa thật khang trang và ấm áp. Tôi được cầu nguyện, được nghe lời huấn từ của các vị Hòa Thượng, Thượng Tọa và các Ni Sư chư tăng, tôi học được nhiều điều về việc hoằng pháp Phật Giáo ở nước Mỹ khác nhiều so với trong nước Việt Nam.Sự khác biệt về lối sống và xã hội Á Âu là những rào cản không nhỏ cho việc truyền bá đạo Phật. Tôi thầm nhớ ơn các vị ân sư đã cố công truyền bá Phật Giáo va tạo điều kiện cho chúng tôi có dịp về với cội nguồn tâm linh của chính mình.

Câu huấn từ của một vị hòa thượng về thầy Thích Thánh Trí làm tôi vô cùng xúc động. Vị Hòa Thượng đã khen ngợi thầy Thích Thánh Trí, một vị sư trẻ và năng động, một tấm gương đão đức sáng ngời, ngưới đã xây dựng nên một tu viện Bồ Đề với một tập thể gồm những tăng thân biết sống hết mình cho đạo và cho đời. Tôi thấy vinh hạnh được là đệ tử của Thầy, được gia nhập một đạo tràng nghiêm túc và chân chính.

Sự hết mình vì chúng sinh của Thầy Thích Thánh Trí đã được đáp lai. Phật tử theo người càng ngày càng đông. Những bãi giữ xe càng ngày càng trở nên đông đúc … và thật may mắn, Thầy có rất nhiều phật tử thật tài năng và tâm huyết.

Nhìn vào tổ chức để thấy rằng, Thầy Thánh Trí là một bậc chân tu , nhờ vậy Thầy có thể quy tụ được nhiều phật từ tài năng đến như vậy. Chi Bích Thủy, chị Diệu Thanh, bác Nguyên Thanh, em Như Hiếu, Lynn và em Nguyệt Duyên..Em Duy, My, BS Phong..và còn nhiều phật tử khác mà tôi không kịp nhớ tên hay chưa có dịp được làm quen.

Tôi còn nhớ những lần về chùa lễ phật, được ăn những bữa cơm chay ngon tuyệt và được thưởng thức những màn văn nghệ đặc sắc, tôi thầm tự hỏi sao làm thế nào thầy có thể chu toàn mọi thứ như vậy?

Tôi muốn gửi lời khen ngợi đến những người làm công quả của chùa, những người hướng dẫn đậu xe cho khách thập phương và các vị chuyên lo ẩm thực của Tu viện Bồ Đề. Các thành viên ấy có một nhân cách phục vụ thật hiền hòa và lịch sự với nụ cười thân thiên như có sẳn ở trên môi. Họ không bao giờ sẵng giọng hay cau có với khách thập phương dù đôi lúc khách thập phương có người hơi quá đà hay đòi hỏi này nọ.

Hởi các em và các anh chị làm công tác phục vụ công quả, các vị đả góp phần không nhỏ cho sự thành công bước đầu hôm nay của tu viện Bồ Đề. Mọi người về chùa lễ Phật vì lòng kính yêu Phật từ bi, vì lòng cảm phục sư Thầy Thích Thánh Trí đức độ và cảm kích với sự nhiệt tình va tôn trọng khách thập phương của các tình nguyên viên làm việc công quả cho chùa. Có thể nói, những điều đó đã tạo nên vẻ đẹp cho Tu Viện Bồ Đề.

Vạn vật xảy ra một cách tự nhiên, nóng đó rồi lạnh đó, có đó rồi mất đó. Cái mới của ngày hôm nay, ngày mai đã trở thành kỹ cũ. Chiếc xe bus chở chúng tôi đi hành hương cũng vậy. Mọi người có thể buồn giận chiếc xe hỏng hóc . Mọi người có thể chán nản chiếc xe rệu rã và thầm trách nhà xe tắc trách khi không kiểm tra chất lượng xe trước khi đưa vào phục vụ cho khách hàng. Tôi thì không giận, tôi lấy đó làm bài học cho mình, tôi luôn giữ gìn lời hứa, giúp đỡ và tôn trọng tất cả mọi người. Tôi muốn trái tim và khối óc của mình chỉ dành cho nhửng việc hữu ích , chứ không dành cho những suy nghĩ tiêu cực. Khi ta giận dỗi hãng xe, họ đâu có biết, họ đâu có lo, mà chỉ có chúng ta hao tổn tinh thần và trí lực. Nhưng có một điều tôi đảm bảo cái tên xe khách Starline sẽ là nỗi ám ảnh khôn nguôi của nhiều người trong chúng tôi và nếu hãng xe không kịp thời chấn chỉnh chất lương và phong cách phục vụ thì việc mất đi uy tín và khách hàng sẽ là điều không thể tránh khối trong tương lai.

Ở một góc nhìn khác, khi nghĩ đến người tài xế già lặng lẽ đưa chúng tôi qua một chặng đường dài, tôi chỉ thấy ở ông một sự nhẫn nhịn đến tội nghiệp. Ông đã cố gắng hết sức có thể để sửa chửa nóc xe, để có thể đưa chiếc xe ra khỏi sình lầy, Ông điềm đạm , ông bình tĩnh và lái xe thật cẩn thận . Khi biết tôi sẽ xuống xe sớm ở exit 124 trong đêm tối, ông nói với tôi ông sẽ dừng xe cho tôi xuống ở một chổ an toàn và rằng đừng lo lắng. Đúng như vậy, khi tôi xuống xe, ông đã đợi cho đến khi tôi ngồi được vào chiếc xe của gia đình đến đón thì mới chịu lăn bánh. Khi xe đi rồi, tôi thầm cảm ơn ông, cảm ơn Thầy và cả đoàn xe đã dừng lại trong phút chốc để tôi có thể về nhà sớm nhất , tôi ái ngại khi nghĩ đến đoạn đường dài mà cả đoàn còn phải trải qua, và cả người tài xế ấy nữa, ông có lẽ sẽ là người trở về nhà muộn nhất vì còn phải lái xe về công ty rồi mới được trở về nhà…

Tôi nhìn lại tấm hình chụp lúc mọi người hì hục xúc đá lót đường cho bánh xe vượt qua bãi sình lầy. Tôi thấy hình ảnh một chiếc xe rệu rã, và tôi cũng thấy hình ảnh của một chiếc xe chịu thương chịu khó đưa chúng tôi đi qua một đoạn đường dài . Chiếc xe đã đưa chúng tôi xuyên qua những cánh rừng bạt ngàn xanh mướt. Những con đường mà mỗi góc nhìn như một bức tranh sơn thủy với những ngọn núi lung linh chìm trong những làn mây lãng đãng. Nhửng khung đường thật đẹp với những ngọn núi ở một bên và biển ở một bên . Tôi lại thấy hình ảnh chiếc xe bus, chiếc xe có lẽ đã chạy được biết bao trăm ngàn dặm và qua biết bao con đường dài của nước Mỹ . Chiếc xe đã phục vụ cho biết bao nhiêu thế hệ hành khách trẻ có già có. Chiếc xe ấy đã trải qua gần hết cuộc đời của nó chỉ để phục vụcho nhân sinh. Chiếc xe vô tri ấy đã trải qua gần hết cuộc đời của mình chỉ để phục vụ cho mọi người và có lẽ nó cũng đã sắp kết thúc sứ mạng cao cả ấy, Chiếc xe ấy đã đến lúc được nghỉ ngơi.

Buổi chiều nay nơi tôi ở Washington thật lạnh. Tôi bỗng nhớ đến những cơn mưa lất phất và gió tạt nhẹ khi chúng tôi đi thăm những ngôi chùa ở Oregon. Tôi nhớ đến Tuyết Sơn Thiền Tự, nhớ đến cảm giác thật thiêng liêng khi đứng giữa đất trời mênh mông. Lúc ấy tôi như được trở về với cõi tâm linh của riêng mình. Xin cảm ơn Thầy đã cho chúng tôi có dịp đến được những nơi này, những nơi mà tôi khó có thể nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ được đặt chân tới. Âu cũng là cái duyên .

Và chính cái duyên ấy đã đưa đẩy cả đoàn xe đến gần với nhau. Nếu xe không hư, tôi đâu biết được có một vợ chồng em Duy em Mỵ, năng nổ và xốc vác tìm cách thuê xe địa phương để thồ kéo chiếc xe bus ra khỏi vũng bùn sình. Nếu xe không hư, tôi đâu thấy được một anh Viên chu đáo và tận tụy, một bác sĩ Phong Bùi bản lĩnh và phúc hậu. Nếu xe không hư, tôi đâu thấy được sự đoàn kết của các thành viên cùng nhau xúc đá, cùng nhau đẩy xe , cùng lo cái chung của mọi người. Và nếu không có duyên, tôi đâu có dịp trò chuyện củng vợ chồng em Như Hiếu dễ mến, chị Diệu Thanh thanh lịch và trẻ trung, cô Nguyên Thanh với tiếng hát mượt mà, chị Bích Phượng nhiệt tình tốt bụng, em Nguyệt Duyên xinh tươi, em Lynn năng nổ, cô Diệu Anh hiền hòa. Và nếu chiếc xe ấy không hư, chúng tôi sẽ không thể nào có được những phút giây bên nhau, ca hát cùng nhau, cùng cười ngất với khả năng pha trò của cô “ Mạ” . Chúng tôi đã hát và đã cười thật sảng khoái, chúng tôi đã cháy hết mình cho buổi tối hôm ây. Khi chia tay, chúng tôi còn được nối vòng tay hát chung bai ca tạm biệt cùng sư thầy của bổn tự. Giữa chúng tôi không còn ngăn cách, không còn ngại ngùng, chỉ có tình đồng đội chia xẻ cùng nhau.

Thầy Thích Thánh Trí từng tâm sự cùng mọi người: “Thầy lo trước cái lo của mọi người và vui sau cái vui của mọi người”. Thật như vậy, thầy đã chuẩn bị từ chiếc khăn giấy lau tay đến những chai nước và các bửa ăn đầy đặn cho phật tử. Thầy còn thành tâm sắp xếp cho việc cúng dường các nơi đoàn thăm viếng, vừa hiện kim lẫn hiện vật, để mọi người được yên tâm hành hương. Khi chiếc xe bị bung mái, thầy và các sư vẫn kiên nhẫn bình thản. Tôi xót xa khi cảm nhận những hạt mưa rơi, những cơn gió thổi lạnh lùng tạt qua mái xe, các thầy các cô vẫn lặng lẽ ngồi, không một than vãn, không một thở dài, tôi thấy có vị còn lần tràng hạt , người đang cầu nguyện cho quốc thái dân an , trong đó có sự an toàn của đoàn xe chúng tôi.

Hôm nay tôi ngồi đây viết những dòng chữ này. Tôi củng nhận được tin ở xứ sở Africa có 40 người thiệt mạng khi đang hành lễ ở nhà thờ. Tôi cảm nhận rằng đoàn chúng tôi thật may mắn khi đi đến nơi về đến chốn cho dù chiếc xe có nhiều hỏng hóc. Tôi tin rằng không chỉ một mình tôi mà rất nhiều thành viên của đoàn sẽ có cùng cảm nhận như tôi, và rằng cuối cùng chúng tôi đã có một chuyến đi thật ấn tượng và thật nhiều kỷ niệm.

Tôi xin cảm ơn thầy vá các chư tăng đã hướng dẫn và cùng chúng tôi đi hành hương cúng phật. Tôi xin cám ơn chiếc xe có mưa có gió và có cả những tiếng cười câu hát ngân vang. Xin cảm ơn các thành viên đã đoàn kết chăm lo và bảo bọc lẫn nhau trong gian khó . Và xin cảm tạ Trời Phật đã cho chúng con thấy được sự vô thường trong chính chiếc xe bão táp này, cho chúng con cảm nhận được hạnh phúc của sự chia xẻ và hy sinh .

Tôi bỗng mơ về một chuyến hành hương mới cùng với Thầy và các thành viên của Tu Viện Bồ Đề.

Thật hạnh phúc thay!
6/1/2022

Lakewood, WA.
Đỗ thị Vân Hán .

Scroll to Top